“Có được tôi là phúc đức của bảy mươi thế hệ nhà cô”
Khi còn trẻ, tôi đã chuẩn bị tâm lý cho việc lấy chồng, hiểu rằng mình sẽ không còn là đứa con bé bỏng của cha mẹ. Dù biết đó có thể dẫn đến bất hạnh, tôi vẫn chấp nhận vì đó là quy luật của phụ nữ. Tuy nhiên, thực tế còn bi kịch hơn tôi tưởng. Tôi thường tự hỏi mình có còn là con người không khi ôm con trong đêm. Tôi thương bố mẹ đã vất vả nuôi dưỡng tôi, nhưng cuộc sống hôn nhân của tôi quá đau khổ. Tôi cảm thấy mình có nhiều lỗi, nhất là không biết giữ gìn bản thân. Chồng tôi đã lấy đi trinh tiết của tôi nhưng vẫn được coi là người tốt. Tôi từng muốn trách bố mẹ vì đã ép tôi vào hôn nhân này, nhưng họ chỉ yêu thương tôi trong bối cảnh xã hội đầy định kiến. Cuối cùng, số phận tôi đã được an bài.
Thứ hai, tôi chỉ là "con đàn bà dốt nát" như chồng chửi mắng. Anh ta không ngu ngốc để không biết ai quyết định sinh con trai, nhưng trong gia đình này, chỉ có anh được nói và đúng. Tôi chỉ là ô sin và công cụ thỏa mãn tình dục, luôn phải phục vụ anh, bất chấp sức khỏe hay cảm xúc của mình. Chồng chưa bao giờ ân ái nhẹ nhàng với tôi và kế hoạch hóa gia đình không phải là nhiệm vụ của anh. Dù tôi cầu xin anh sử dụng biện pháp tránh thai, anh vẫn thờ ơ, để tôi tự lo liệu.
Chồng tôi thờ ơ, vô trách nhiệm trong quan hệ, khiến tôi liên tục vỡ kế hoạch sinh con. Trong bốn năm, tôi đã sinh hai cô con gái và trải qua vài lần phá thai đau đớn. Dù anh kiếm tiền từ nhà hàng-khách sạn nhỏ, nhưng tiền đó thường chảy vào túi gái gú, trong khi mẹ con tôi phải nhục nhằn xin tiền để có bữa ăn ngon. Anh ưu tiên chi tiêu cho bạn bè hơn vợ con, khiến tôi cảm thấy như nuôi con ngoài giá thú. Không chỉ tệ bạc, anh còn gây mâu thuẫn, làm gia đình chồng khinh miệt chúng tôi. Mỗi khi tôi cần tiền cho việc riêng, anh luôn viện cớ giúp đỡ bên ngoại, mặc cho bố tôi phải lên thành phố phẫu thuật một mình.
Mẹ tôi thường xuyên nhập viện vì sức khỏe yếu, khiến tôi phải vất vả chạy qua lại giữa việc chăm con, dọn dẹp nhà hàng và lo lắng cho bố ở bệnh viện. Nhìn bố bệnh tật một mình ở thành phố, tôi không cầm được nước mắt. Trong lúc cãi nhau, chồng tôi bất ngờ thông báo đã có vợ hai và đuổi tôi ra khỏi nhà, bảo tôi yên tâm sang ngoại chăm sóc ông bà. Tôi tưởng anh sẽ hiểu những khó khăn tôi đang chịu đựng, nhưng đó chỉ là chiêu trò để tống tôi đi. Tài sản của tôi bị anh tiêu tán cho bố mẹ vợ chữa bệnh, trong khi nhà tôi không nhận được gì từ anh. Cuối cùng, tôi sốc khi nhận được cuộc gọi từ bố mẹ chồng mắng tôi là “con đàn bà đào mỏ”.
Dù tôi đã cố giải thích, nhưng họ không quan tâm. Họ còn nói: “Ông bà thông gia bên ấy tự lo đi, sao lúc nào cũng xúi chồng về vác của nhà này. Nhà này không phải cái núi vàng”. Hôm qua, tôi về nhà lấy đồ cho con và bộc lộ bực tức về việc bố mẹ chồng nghĩ sai về gia đình mình. Tôi đã cãi nhau với chồng về việc anh lừa tiền bố mẹ chồng để chăm sóc ông bà ngoại. Trong lúc tranh cãi, chồng bất ngờ thông báo rằng anh đã có vợ hai và yêu cầu tôi ra khỏi nhà. Tôi sốc khi anh nói sẽ cho tôi gặp vợ mới vào cuối tuần, vì cô ấy bận rộn. Khi tôi gào lên hỏi tại sao anh đối xử tệ với gia đình, anh lạnh lùng đáp rằng cô ấy hơn tôi ở mọi mặt và không bao giờ dám hỗn như tôi.
Nghe chồng nói: “Lấy được tôi đã là phúc đức bảy mươi đời nhà cô rồi. Giờ thì cô biến khỏi cuộc đời tôi”, tôi không thể diễn tả cảm giác của mình. Tôi biết ngày bị đuổi khỏi nhà chồng đã gần kề. Ngay cả hai con gái xinh xắn cũng bị chồng tôi từ chối nuôi dưỡng vì cho rằng “chúng vô dụng và giống mẹ”.


Source: https://afamily.vn/lay-duoc-toi-la-phuc-duc-bay-muoi-doi-nha-co-roi-20130605031031384.chn